Hãy tin vào những người bạn

9 Tháng ba, 2024

Đó là một câu chuyện khiến tôi nhớ mãi.

Hồi năm nhất Đại học, lúc đó tôi đang học quốc phòng trong chương trình đào tạo, thật sự mà nói đó là một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi.

Tôi có ở cùng một thằng bạn tên T, nó có phong cách khá màu mè đặc biệt hay mặc những chiếc áo dễ hiểu lầm là mua ở các bãi biển. Tính cách năng nổ nhiệt tình, phá cách. Ít ra, thì đó là cách mà nó đối đãi với những người cùng phòng như chúng tôi. Nó cũng góp phần tạo nên những điều điên rồ và khiến thời kỳ ấy trở nên đáng giá hơn bao giờ hết.

Mọi chuyện bắt đầu khi khóa học sắp kết thúc, vào một đêm văn nghệ, và thằng T, không biết nó nghĩ gì đã đăng ký tham dự biểu diễn, và đêm văn nghệ nó ăn mặc cũng y như cái cách loè lẹt của nó vậy. Trong khi bao người ăn mặc quân phục thì nó lại ăn mặc cái kiểu mà chẳng ai lại nghĩ có thể vào một cái bối cảnh như thế. Vì vậy, nó đã bị một số những thằng ở phòng kế nhìn thấy và châm biếm như ca sĩ Sơn Tùng. Tôi đi dạo quanh cũng nghe tụi này tụi kia bàn tán, khiến tôi cũng xấu hổ vì ở cùng phòng với nó.

Khi T bắt đầu biểu diễn, tôi nghe thấy tiếng cười nhạo từ những người ngồi cạnh, và tôi cảm thấy không hài lòng và xấu hổ, chỉ mong rằng màn trình diễn của nó sẽ sớm kết thúc…

Nhưng một điều tiếp theo đã xảy ra đã khiến tôi nhớ mãi và thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về những người bạn, những người bên cạnh chúng ta ở ngay xung quanh.

Một điều cực kỳ khiến tôi bất ngờ. Thằng T đã giành được giải nhất cho màn trình diễn của mình, đặc biệt hơn nữa, chính nó đã dùng số tiền giải nhất đãi chúng tôi một bữa. Tôi cảm thấy xấu hổ như bị tạc gáo nước lạnh vì đã không có những cử chỉ hay suy nghĩ ủng hộ cho nó, chỉ lo lắng về suy nghĩ của người khác mà không quan tâm đến người bạn đang ở ngay bên cạnh đã phải cố gắng như thế nào.

Đêm hôm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều vì cái cách nghĩ đối với những người xung quanh bấy lâu. Tôi thực sự đã học được rằng, trong một số ngữ cảnh, chúng ta không nên bị lung lai những định kiến và ánh mắt của người khác làm lu mờ giá trị thực sự của những người xung quanh ta. Thằng T từng là một điểm sáng trong đám đông, một nguồn cảm hứng về sự khác biệt, và tôi đã học được cách trân trọng điều đó. Cách nhìn nhận và đánh giá cao sự độc đáo của mỗi cá nhân, đây là một bài học ở thực tế, hẳn cũng không ít cuốn sách cũng đã đề cập đến những sự việc có ý nghĩa tương đồng như thế này, nhưng nó không để lại cho bạn những vết sẹo của sự trưởng thành như thế này được.

Và bằng một cách nào đó, tôi không chỉ trân trọng sự khác biệt đối với cá nhân mỗi người, tôi dần dần cũng học được cách trân trọng đối với đồ đạc, một cái cốc bị mẻ, một cái balo bị rách ngăn, một cái áo bạc màu hay một chiếc xe lỗi thời,… Tất cả đồ vật kia đều mất đi một phần giá trị mang ít ý nghĩa, nhưng chúng không hề mất đi giá trị cốt lõi của chúng, một điều xứng đáng để giữ gìn bên cạnh và chúng thật đặc biệt theo một cách nào đó.