
Bạn đã bao giờ tự hỏi, rốt cục cả đời này, chúng ta đang theo đuổi điều gì chưa?
Hồi tiểu học, tôi nghĩ chuyện quên đem theo tập vở là chuyện to tát nhất trên đời. Lên cấp ba tôi lại nghĩ, không đỗ đại học là chuyện kinh khủng nhất. Khi yêu tôi lại nghĩ chia tay người yêu chính là nỗi đau lớn nhất.
Nhưng giờ ngoảnh lại, những ngọn núi tưởng chừng không thể vượt qua ấy hóa ra phần lớn đều nằm lại sau lưng, những sự thật từng nghĩ mình sẽ không bao giờ chấp nhận nổi, cuối cùng cũng bị thời gian mài mòn, trở thành một kiểu thỏa hiệp.
Rốt cuộc thì tiếc nuối, cũng trở thành một phần bình thường của cuộc sống.
Thực ra nhiều lúc, chúng ta đã bỏ quên một sự thật bản chất của cuộc đời chính là một quá trình tôi luyện. Nhiều chuyện tồn tại không nhất thiết phải có ý nghĩa. Ăn uống vui chơi không đồng nghĩa với sống hoài phí, chịu cực chịu khổ công việc cũng chẳng đồng nghĩa với sống thật vĩ đại.
Đời người suy cho cùng giống như một hành trình trải nghiệm chính bản thân nó.
Và chúng ta cũng đừng bao giờ đứng ở hiện tại để quay lại phán xét bản thân ngày xưa, bởi ngay cả khi được làm lại từ đầu, bạn có chắc mình sẽ chọn con đường khác không? Và con đường đó chắc chắn sẽ đúng không? Vì lúc ấy chúng ta cũng chỉ đứng một mình trong màn sương mờ mịt, hoang mang và bất lực.
Có lẽ, cuộc đời vốn dĩ chẳng có đúng hay sai. Kết cục của câu chuyện sẽ ra sao chẳng ai đoán chắc được cũng chẳng còn quan trọng nữa, hạnh phúc mà chúng ta tìm kiếm không nằm ở quá khứ, cũng chẳng ở tương lai mà ở chính giây phút hiện tại.
Thời gian vẫn trôi, con người vẫn đổi thay, nên chỉ cần giữ được sự bình thản trong lòng, làm tốt việc cần làm, đi hết con đường cần đi bất kể nắng gió hay mưa giông, cứ thế tiến về phía trước.
Có thể không nhất định sẽ thành công, nhưng chắc chắn sẽ trưởng thành.